Wiki - KEONHACAI COPA

Tập Cận Bình

Tập Cận Bình
习近平
Tập Cận Bình năm 2023
Chức vụ
Nhiệm kỳ15 tháng 11 năm 2012 – nay
11 năm, 134 ngày
Tiền nhiệmHồ Cẩm Đào
Kế nhiệmđương nhiệm
Bí thư thứ nhất
Ban Bí thư
Lưu Vân Sơn
Vương Hỗ Ninh
Thái Kỳ
Nhiệm kỳ14 tháng 3 năm 2013 – nay
11 năm, 14 ngày
Tiền nhiệmHồ Cẩm Đào
Kế nhiệmđương nhiệm
Phó Chủ tịchLý Nguyên Triều (2013–2018)
Vương Kỳ Sơn (2018–2023)
Hàn Chính (2023-nay)
Nhiệm kỳ15 tháng 11 năm 2012 – nay
11 năm, 134 ngày
Tiền nhiệmHồ Cẩm Đào
Kế nhiệmđương nhiệm
Phó Chủ tịchPhạm Trường Long (2012–2017)
Hứa Kỳ Lượng (2012–2022)
Trương Hựu Hiệp (2017–nay)
Hà Vệ Đông (2022–nay)
Nhiệm kỳ14 tháng 3 năm 2013 – nay
11 năm, 14 ngày
Tiền nhiệmHồ Cẩm Đào
Kế nhiệmđương nhiệm
Phó Chủ tịchPhạm Trường Long (2013–2018)
Hứa Kỳ Lượng (2013–nay)
Trương Hựu Hiệp (2018–nay)
Chủ tịch Ủy ban An ninh Quốc gia
Nhiệm kỳ25 tháng 1 năm 2014 – nay
10 năm, 73 ngày
Tiền nhiệmChức vụ thành lập
Kế nhiệmđương nhiệm
Phó Chủ tịchLý Khắc Cường
Lật Chiến Thư
Nhiệm kỳ22 tháng 10 năm 2007 – nay
16 năm, 158 ngày
Nhiệm kỳ15 tháng 3 năm 2008 – 14 tháng 3 năm 2013
4 năm, 364 ngày
Tiền nhiệmTăng Khánh Hồng
Kế nhiệmLý Nguyên Triều
Chủ tịchHồ Cẩm Đào
Bí thư thứ nhất Ban Bí thư
Nhiệm kỳ22 tháng 10 năm 2007 – 15 tháng 11 năm 2012
5 năm, 24 ngày
Tiền nhiệmTăng Khánh Hồng
Kế nhiệmLưu Vân Sơn
Nhiệm kỳ22 tháng 12 năm 2007 – 15 tháng 1 năm 2013
5 năm, 24 ngày
Tiền nhiệmTăng Khánh Hồng
Kế nhiệmLưu Vân Sơn
Phó Hiệu trưởng thứ nhấtLý Cảnh Điền
Nhiệm kỳ24 tháng 3 năm 2007 – 27 tháng 10 năm 2007
217 ngày
Tiền nhiệmTrần Lương Vũ
Kế nhiệmDu Chính Thanh
Nhiệm kỳTháng 11 năm 2002 – Tháng 3 năm 2007
Tiền nhiệmTrương Đức Giang
Kế nhiệmTriệu Hồng Chúc
Thông tin chung
Sinh15 tháng 6, 1953 (70 tuổi)
Bắc Kinh, Trung Quốc
Nơi ởTrung Nam Hải
Dân tộcHán
Tôn giáokhông
Đảng chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc
VợKha Linh Linh (kết hôn năm 1979; ly hôn năm 1982)
Bành Lệ Viện (kết hôn năm 1987)
ChaTập Trọng Huân
MẹTề Tâm
Con cáiTập Minh Trạch (nữ)
Học vấnTiến sĩ Luật học
Trường lớpĐại học Thanh Hoa
Chữ ký
Tập Cận Bình
"Tập Cận Bình" trong các ký tự tiếng Trung giản thể (trên cùng) và truyền thống (dưới cùng)
Giản thể习近平
Phồn thể習近平
Bài viết này là một phần của loạt bài về
Chính trị Trung Quốc

Tập Cận Bình (giản thể: 习近平; phồn thể: 習近平; bính âm: Xí Jìnpíng; phát âm: [ɕǐ tɕînpʰǐŋ], sinh ngày 15 tháng 6 năm 1953[2]) là một chính trị gia người Trung Quốc. Ông hiện đang là Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung HoaChủ tịch Quân ủy Trung ương Trung Quốc. Tập là nhà lãnh đạo tối cao, quan chức cấp cao nhất ở Trung Quốc từ năm 2012, và ông chính thức nhận được danh hiệu "nhà lãnh đạo hạt nhân" từ Đảng Cộng sản Trung Quốc năm 2016. Tập cũng là một thành viên của Ban Thường vụ Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 17, 18, 19, 20 từ năm 2007.[3]

Là con trai của Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc kì cựu Tập Trọng Huân, ông tới trại lao động vùng nông thôn huyện Diên Xuyên ở tuổi thiếu niên sau khi cha của ông bị thanh lọc trong thời kì Đại Cách mạng văn hóa vô sản và đã sống trong một hang động ở vùng nông thôn của làng Lương Gia Hà, nơi ông làm việc cho một bí thư đảng ủy. Sau khi học xong chương trình tại Đại học Thanh Hoa với tư cách là "Công nông binh học viên", Tập đã thăng tiến cấp bậc chính trị ở những tỉnh ven biển Trung Quốc. Ông là người đứng đầu tỉnh Phúc Kiến từ 1999 đến 2002. Ông cũng đứng đầu, sau là Bí thư đảng ủy của tỉnh Chiết Giang bên cạnh từ 2002 tới 2007. Sau vụ cách chức bí thư đảng ủy Thượng Hải Trần Lương Vũ, Tập đã được chuyển tới để thay thế ông này trong một nhiệm kỳ ngắn năm 2007. Ông gia nhập Ban thường vụ Bộ chính trị và Bí thư trung ương trong tháng 10 năm 2007, dành 5 năm tiếp theo như là nhân vật kế tục chắc chắn của chủ tịch Hồ Cẩm Đào. Tập Cận Bình là Phó Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa từ 2008 đến 2013 và Phó Chủ tịch Ủy ban Quân sự trung ương từ 2010 đến 2012.

Tập Cận Bình là thế hệ tổng bí thư đầu tiên được sinh ra sau sự thành lập của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Kể từ khi lên nắm quyền lực, Tập đã đưa ra những biện pháp mạnh để buộc đảng kỉ luật và để bảo bảo đảm thống nhất nội bộ. Những chiến dịch chống tham nhũng của ông đã dẫn tới sự suy sụp của những người đương chức và đã nghỉ hưu của Đảng cộng sản, bao gồm những thành viên của Ủy ban thường trực Bộ chính trị. Là một người ủng hộ chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc, ông đã siết chặt những hạn chế trên xã hội dân sự và nghị luận tư tưởng bằng việc tăng lên công tác kiểm duyệt và giám sát diện rộng, ủng hộ kiểm duyệt Internet ở Trung Quốc như một khái niệm của "chủ quyền quốc gia trên internet". Tập kêu gọi những cải cách kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa hơn nữa, cho việc quản trị theo luật pháp và cho việc củng cố những thể chế pháp lý, với một nhấn mạnh lên khát vọng cá nhân và quốc gia dưới khẩu hiệu "Giấc mơ Trung Quốc". Tập Cận Bình cũng đấu tranh cho nhiều chính sách quốc tế kiên quyết, đặc biệt về mặt Quan hệ Nhật Bản–Trung Quốc, tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc tại Biển Đông, và vai trò của nước này như một lãnh đạo ủng hộ của thương mại tự dotoàn cầu hóa. Ông cũng tìm cách mở rộng ảnh hưởng của Trung Quốc lên châu PhiLục địa Á-Âu thông qua Sáng kiến Vành đai và Con đường.

Với tư cách là nhân vật trung tâm của thế hệ lãnh đạo thứ năm của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Tập Cận Bình tập trung hóa đáng kể quyền lực thể chế bằng cách đảm nhiệm một loạt vị trí lãnh đạo rộng lớn, bao gồm chủ tịch Ủy ban an ninh quốc gia mới được thành lập, cũng như những ban chỉ đạo mới lên cải cách xã hội và kinh tế, cấu trúc lại quân sự và hiện đại hóa, Internet. Tư tưởng chính trị của Tập Cận Bình được đưa vào đảng và hiến pháp quốc gia. Nhiệm kì của ông cũng được coi là sự trở lại của tinh thần sùng bái cá nhân và gỡ bỏ giới hạn nhiệm kì cho chức vụ Chủ tịch nước năm 2018.

Tiểu sử[sửa | sửa mã nguồn]

Tập Cận Bình sinh ngày 15 tháng 6 năm 1953 tại Bắc Kinh, là con trai của cựu Phó Thủ tướng Trung Quốc Tập Trọng Huân và vợ của ông là Tề Tâm. Sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Mao Trạch Đông thành lập vào năm 1949, cha của Tập được giữ một loạt các chức vụ quan trọng, bao gồm Trưởng ban tuyên truyền, Phó thủ tướng, và phó chủ tịch của Quốc hội Trung Quốc.[4] Tập có hai người chị, Kiều Kiều (tiếng Trung: 桥桥), sinh năm 1949 và An An (tiếng Trung: 安安), sinh năm 1952. Cha của Tập đến từ Phú Bình, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, và Tập có dòng dõi xa xưa đàng nội từ Xiying ở Đặng Châu, Hà Nam.[5][6]

Tập đã đến học tại trường tiểu học 101 Bắc Kinh trong những năm thập kỉ 60. Ở đó, ông nảy sinh tình bạn thân thiết với Lưu Hạc, người sau này trở thành phó chủ tịch Trung Quốc và một cố vấn thân cận của Tập sau khi ông trở thành lãnh đạo tối cao của Trung Quốc. Năm 1963, khi ông 10 tuổi, cha ông bị tước chức vụ Đảng và phải tới làm việc trong một công ty ở Lạc Dương, Hà Nam. Tháng 5 năm 1966, Cách mạng văn hóa đã làm gián đoạn thời gian ngắn việc học trung học của Tập khi tất cả các lớp trung học bị ngừng lại để tập trung vào việc học sinh chỉ trích và chống lại những thầy giáo của họ. Một người chị của ông, Tập Hà Bình, đã bị giết tại nhà Tập trong một cuộc lục soát của hồng vệ binh trẻ tuổi. Sau đó mẹ của ông bị ép để đấu tố công khai cha của ông, và Tập Trọng Huân bị đưa đi diễu hành trước đám đông với tư cách là một kẻ thù của cách mạng. Cha ông sau đó bị đưa vào tù năm 1968 khi Tập Cận Bình mới 15 tuổi. Không có sự bảo vệ của cha, Tập đã bị gửi tới làm việc ở làng Lương Gia Hà, thị trấn Văn An, Diên Xuyên, Diên An, Thiểm Tây trong năm 1969 trong Phong trào xuống Nông thôn của Mao Trạch Đông. Ông đã làm việc như Bí thư đảng ủy của Lương Gia Hà, tại đó ông đã sống trong một hang động. Sau một vài tháng, không thể cầm cự nổi cuộc sống ở nông thôn, ông đã trốn về Bắc Kinh. Ông bị bắt trong một cuộc vây bắt những người đào ngũ từ nông thôn và được đưa tới một trại lao động để đào kênh mương.[7][8]

Sau khi bị từ chối 7 lần, Tập đã gia nhập Phong trào Liên minh cộng sản trẻ Trung Quốc năm 1971, một phong trào cộng sản dành cho người từ 14 tới 28 tuổi của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông đã gặp lại cha mình vào năm 1972 nhờ Thủ tướng Chu Ân Lai cho phép. Từ năm 1973, ông đã ứng tuyển để gia nhập Đảng cộng sản Trung Quốc 10 lần và cuối cùng được chấp nhận ở lần ứng tuyển thứ 10 trong năm 1974.[9][10]

Từ năm 1975 tới 1979, Tập đã học ngành công nghệ hóa học tại Đại học Thanh Hoa với tư cách là một "Công nông binh học viên". Các kĩ sư chuyên ngành được dành khoảng 15% thời gian của họ nghiên cứu Chủ nghĩa Marx, Chủ nghĩa Lenin, Tư tưởng Mao Trạch Đông và 5% của họ làm việc đồng áng và "học hỏi Quân đội Giải phóng Nhân dân".[11]

Từ năm 1979 đến 1982, Tập phục vụ như một thư ký cho người từng là cấp dưới của cha ông là Cảnh Tiêu, ông này sau là phó chủ tịch và tổng thư ký Ủy ban quân sự trung ương. Điều đó đã làm cho Tập thu được một vài nền tảng kiến thức quân sự. Trong năm 1985, ông là thành viên của một phái đoàn người Trung Quốc tới Hoa Kỳ để nghiên cứu nông nghiệp, ông ở trong một gia đình người Hoa Kỳ, họ đã sống ở một thị trấn của thành phố Muscatine, Iowa. Chuyến đi này, và hai tuần của ông ở với gia đình người Hoa Kỳ, được xem là đã có một ấn tượng lâu dài với ông và những quan điểm của ông đối với Hoa Kỳ.

Năm 1982, ông được phái tới huyện Chính ĐịnhHà Bắc làm phó bí thư của huyện Chính Định. Ông được bổ nhiệm vào năm 1983 cho chức bí thư, trở thành quan chức hàng đầu của huyện. Tập sau đó phục vụ ở 4 tỉnh trong sự nghiệp chính trị địa phương của ông: Hà Bắc (1982-1985), Phúc Kiến (1985-2002), Chiết Giang (2002-2007), và Thượng Hải (2007). Tập đã giữ những vị trí công tác trong Đảng bộ thành phố Phúc Châu và trở thành chủ tịch Đảng bộ ở Phúc Châu vào năm 1990. Nam 1997, ông được bổ nhiệm làm thành viên dự khuyết của Ủy viên trương Đảng cộng sản Trung Quốc nhiệm kỳ thứ 15. Tuy nhiên, trong số 151 thành viên dự khuyết của Ủy ban trung ương được bầu tại Đại hội Đảng thứ 15, Tập đã nhận được số phiếu bầu thấp nhất, đặt ông cuối cùng trong xếp hạng các thành viên, trên danh nghĩa do địa vị của ông như một "tập ấm".

Từ năm 1998 tới 2002, Tập đã học lý thuyết chủ nghĩa Marx và tư tưởng giáo dục ở Đại học Thanh Hoa, đã tốt nghiệp tại trường này với một bằng tiến sĩ luật và hệ tư tưởng vào năm 2002. Năm 1999, ông được bổ nhiệm Phó chủ tịch của Phúc Châu, sau đó ông trở thành chủ tịch thành phố này một năm sau đó. Ở Phúc Châu, Tập đã thực hiện những nỗ lực để thu hút đầu tư từ Đài Loan và củng cố kinh tế khu vực tư nhân của tỉnh. Vào tháng 2 năm 2000, ông và Bí thư đảng ủy lúc đó là Trần Minh Nghĩa (Chen Mingyi) được triệu tập trước những thành viên cấp cao của Ủy ban thường trực bộ chính trị Trung Ương Đảng của Đảng cộng sản Trung Quốc - gồm tổng bí thư Giang Trạch Dân, Thủ tướng Chu Dung Cơ, phó chủ tịch Hồ Cẩm Đào và Bí thư thanh tra kỷ luật Úy Kiện Hành - để giải thích các khía cạnh của vụ bê bối tập đoàn Nguyên Hoa (Yuanhua).

Năm 2002, Tập Cận Bình rời Phúc Kiến và đảm nhiệm những vị trí công tác chính trị ở tỉnh bên cạnh là Chiết Giang. Ông cuối cùng đảm nhiệm vị trí bí thư đảng ủy tỉnh này sau nhiều tháng giữ chức quyền chủ tịch, chiếm một vị trí công tác cao nhất cấp tỉnh cho lần đầu tiên trong sự nghiệp. Năm 2002, Tập được bầu thành một thành viên chính thức của Ủy ban trung ương lần thứ 16, đánh dấu sự thăng tiến bước vào sân khấu chính trị quốc gia. Trong khi ở Chiết Giang, Tập đã chịu trách nhiệm về báo cáo tốc độ phát triển trung bình 14 % mỗi năm. Sự nghiệp của ông ở Chiết Giang được đánh dấu với một thái độ nghiêm khắc và thẳng thắn chống lại những quan chức tham nhũng. Điều đó đã làm cho ông có danh tiếng ở trên truyền thông quốc gia và đã thu hút sự chú ý của những lãnh đạo cấp cao Trung Quốc.

Sau sự cách chức của Bí thư Thượng Hải là Trần Lương Vũ vào tháng 9 năm 2006 do một vụ bê bối quỹ an ninh xã hội, Tập được chuyển đến Thượng Hải vào tháng 3 năm 2007 tại đó ông đã làm bí thư Đảng trong 7 tháng. Ở Thượng Hải, Tập đã ngăn các vụ tranh cãi và được biết đến cho việc tuyệt đối tuân theo kỉ luật đảng. Ví dụ, những lãnh đạo Thượng Hải cố để kiếm đặc ân từ ông bằng cách sắp đặt một chuyến tàu đặc biệt để ông di chuyển qua lại giữa Thượng Hải và Hàng Châu cho việc ông hoàn thành giao công việc của ông tới người kế tục chức bí thư Chiết Giang là Zhao Hongzhu. Tuy nhiên, Tập đã từ chối đi tàu, trích dẫn sự bắt buộc lỏng lỏng theo quy định của đảng rằng những chuyến tàu đặc biệt chỉ để dành riêng cho "những lãnh đạo quốc gia". Trong khi ở Thượng Hải, ông đã hoạt động về việc giữ sự thống nhất của sự tổ chức đảng ở địa phương. Ông đã cam kết tại Thượng Hải sẽ không xảy ra 'thanh lọc' trong thời gian ông nắm quyền, mặc dù thực tế có nhiều quan chức địa phương bị cho là bị liên can trong vụ án tham nhũng của Trần Lương Vũ. Trên hầu hết các vấn đề Tập phần lớn đã bắt chước đường lối của lãnh đạo trung ương.

Tập Cận Bình là Ủy viên Dự khuyết Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa XV, Ủy viên Chính thức Ủy ban Trung ương Đảng các khoá XVI, XVII, XVIII, XIX, bắt đầu được bầu làm Ủy viên Trung ương khi được bổ nhiệm làm Tỉnh trưởng Chính phủ Nhân dân tỉnh Chiết Giang năm 2002.

Vuơn đến quyền lực[sửa | sửa mã nguồn]

Tập Cận Bình gặp Tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush vào tháng 8 năm 2008
Tập Cận Bình với Tổng thống Nga Dmitry Medvedev vào ngày 28 tháng 9 năm 2010

Tháng 10 năm 2007, tại Đại hội 17 Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông được bầu làm Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị, Bí thư Ban Bí thư Trung ương; được phân công kiêm nhiệm Hiệu trưởng Trường Đảng Trung ương.[12]

Ngày 15 tháng 3 năm 2008, Tập Cận Bình được Đại hội Đại biểu nhân dân toàn quốc bầu làm Phó Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông được phân công làm Tổng Chỉ huy công tác tổ chức Olympic Bắc Kinh khai mạc lúc 8 giờ 8 phút tối ngày 8 tháng 8 năm 2008. Sau trận động đất Tứ Xuyên 2008, Tập đã đến thăm các khu vực chịu thảm họa ở Thiểm TâyCam Túc. Ông thực hiện chuyến công du nước ngoài đầu tiên trên cương vị Phó chủ tịch nước tới Triều Tiên, Mông Cổ, Ả Rập Xê Út, Qatar và Yemen từ ngày 17 đến ngày 25 tháng 6 năm 2008.[13] Sau Thế vận hội, Tập được bổ nhiệm làm chủ tịch ủy ban chuẩn bị cho Lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ông cũng được cho là người đứng đầu một ủy ban cấp cao nhất của ĐCSTQ có tên là Dự án 6521, chịu trách nhiệm đảm bảo ổn định xã hội trong một loạt các ngày kỷ niệm nhạy cảm về chính trị vào năm 2009.[14]

Ngày 18 tháng 10 năm 2010, Hội nghị Toàn thể Ban Chấp hành Trung ương lần thứ 5, khóa 17, Đảng Cộng sản Trung Quốc tại Bắc Kinh đã bầu Tập Cận Bình giữ chức Phó Chủ tịch Quân Ủy Trung ương - đây là cơ quan chỉ đạo và quyết định mọi đường lối quân sụ của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.[15]

Ngày 15 tháng 11 năm 2012, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa 18 đã tiến hành phiên họp đầu tiên sau Đại hội Đảng Cộng sản lần thứ 18 và quyết định bầu ông làm Tổng Bí thư Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch Ủy ban Quân sự Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Ngày 14 tháng 3 năm 2013, Tập Cận Bình được bầu làm Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Chủ tịch Ủy ban Quân sự Trung ương Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, kết thúc quá trình chuyển giao quyền lực ở quốc gia này.

Lãnh đạo[sửa | sửa mã nguồn]

Bảo vệ truyền thống đạo đức, văn hóa xã hội[sửa | sửa mã nguồn]

Đại hội Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 18 năm 2012

Tập Cận Bình được cho là người ngưỡng mộ văn hóa truyền thống Trung Quốc. Tại Đại hội Đảng ngày 30 tháng 11 năm 2016, ông đã có bài phát biểu dài ca ngợi văn hóa truyền thống và đưa ra 4 yêu cầu đối với giới văn nghệ, rằng dân tộc Trung Hoa muốn thực hiện cuộc phục hưng vĩ đại, không chỉ cần phát triển mạnh về vật chất mà còn cần phát triển về sức mạnh tinh thần tương xứng, và "một dân tộc vứt bỏ hoặc quay lưng với lịch sử văn hóa của mình thì không chỉ không thể phát triển được mà rất có thể còn thường xuyên hứng chịu bi kịch lịch sử". Theo ông Tập, giới văn nghệ "tuyệt đối không thể khinh nhờn tổ tiên, xem nhẹ kinh điển, không tôn trọng các bậc anh hùng". Ông cũng lên án '"8 hiện tượng quái dị" trong giới văn nghệ, đề nghị họ phải khắc phục tâm lý vụ lợi, tự giác chống chủ nghĩa sùng bái kim tiền, chủ nghĩa hưởng lạc, chủ nghĩa cá nhân cực đoan[16].

Về mặt văn hóa - xã hội, từ sau khi Tập Cận Bình nắm quyền lãnh đạo năm 2012, Chính phủ Trung Quốc đẩy mạnh kiểm duyệt chặt chẽ mọi nội dung được cho là sẽ gây tác động xấu, làm băng hoại văn hóa truyền thống và đạo đức của đất nước. Ủy ban về Báo chí, Xuất bản, Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Trung Quốc hoạt động rất mạnh tay trong lĩnh vực an ninh văn hóa. Tất cả những bộ phim Trung Quốc không bao giờ được phép xuất hiện những cảnh quay mô tả hoạt động quan hệ tình dục, khỏa thân, khuyến khích lối sống thác loạn. Các mối quan hệ và hành vi tình dục bất thường như loạn luân, ấu dâm, đồng tính luyến ái cũng bị cấm đưa lên phim hoặc phải cắt bỏ mọi cảnh quay liên quan. Các nội dung trên internet cũng nằm dưới sự kiểm soát chặt chẽ, Hiệp hội dịch vụ Netcast Trung Quốc có thẩm quyền kiểm duyệt mọi website, tất cả phim ảnh, bài báo vi phạm quy định này đều sẽ bị gỡ bỏ khỏi Internet[17][18] Chính phủ Trung Quốc cũng cấm tất cả các nội dung về đồng tính luyến ái được xuất hiện trên sóng phát thanh truyền hình, như là một phần của chính sách chống lại những nội dung "thô tục, vô đạo đức và không lành mạnh"[17]. Cảnh sát Trung Quốc cũng giám sát chặt những hoạt động của các tổ chức phi chính phủ, và họ sẽ giải tán những hoạt động có ý đồ cổ vũ đồng tính luyến áihôn nhân đồng tính[19] Các quy định này được ban hành sau khi chính phủ Trung Quốc nhận định sự xuất hiện dày đặc của các bộ phim và các bài viết tuyên truyền về đồng tính luyến ái trên Internet đã làm băng hoại giới trẻ Trung Quốc bởi nội dung gây suy đồi đạo đức, làm tha hóa lối sống thanh niên và văn hóa gia đình[17]

Năm 2021, ông Tập tiếp tục đi xa hơn khi thông qua Cục Quản lý Phát thanh và Truyền hình Quốc gia Trung Quốc để ban hành loạt quy định với giới nghệ sĩ, trong đó có cấm nam nghệ sĩ có ngoại hình "ẻo lả", nữ tính hóa[20] Đây bị coi là hành vi thẩm mỹ lệch lạc, làm ảnh hưởng đến sự phát triển thế hệ trẻ nên không được phép xuất hiện ở các chương trình. Những nghệ sĩ vi phạm đạo đức, pháp luật, phát ngôn phản cảm đều bị cấm hoạt động. Tối 2 tháng 9 năm 2021, Ban tuyên giáo Trung ương Trung Quốc cảnh báo về sự hỗn loạn của thị trường ca nhạc và sự xuất hiện của dòng phim BL (đồng tính luyến ái). Nguy cơ già hóa dân số đe dọa sự phát triển của đất nước đã khiến chính phủ Trung Quốc đề ra chính sách khơi dậy giá trị nam tính truyền thống ở giới trẻ thông qua việc ngăn chặn dòng phim BL và sự "nữ tính hóa" của các nam nghệ sĩ[21][22]

Có những nhà bình luận cho rằng những biện pháp của ông Tập sẽ giúp văn hóa đất nước quay về cội nguồn chủ nghĩa xã hội, và "tin tức và dư luận sẽ không còn là mảnh đất tôn thờ văn hóa phương Tây"[20]

Trong phiên họp toàn thể lần thứ sáu vào tháng 11 năm 2021, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thông qua nghị quyết lịch sử, một loại tài liệu đánh giá lịch sử của đảng. Đây là loại thứ ba sau loại được Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình áp dụng,[23][24] và tài liệu lần đầu tiên ghi nhận ông Tập là "người đổi mới chính" Tư tưởng Tập Cận Bình[25] đồng thời tuyên bố sự lãnh đạo của Tập Cận Bình là "chìa khóa cho sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa".[26] So với các nghị quyết lịch sử khác, nghị quyết của Tập Cận Bình không báo trước một sự thay đổi lớn nào trong cách mà Đảng đánh giá lịch sử của mình.[27] Đi kèm với nghị quyết lịch sử, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã đề cao thuật ngữ Hai thành lập và hai biện pháp bảo vệ, kêu gọi Đảng Cộng sản Trung Quốc đoàn kết và bảo vệ vị thế cốt lõi của Tập trong đảng.[28] Năm 2022, Tập bổ nhiệm đồng minh thân cận của mình Vương Tiểu Hồng làm Bộ trưởng Bộ Công an, trao cho ông Vương quyền kiểm soát sâu hơn đối với cơ sở an ninh.[29]

Cải cách giáo dục[sửa | sửa mã nguồn]

Tập tại Đại hội Nhân Đại năm 2022

Sách giáo khoa sử dụng trong các trường học Trung Quốc đã được sửa đổi để đưa Tư tưởng Tập Cận Bình vào chương trình học, sau khi tư tưởng này được chính thức hóa khi Đại hội 19 của Đảng Cộng sản Trung Quốc bế mạc vào tháng 10 năm 2017. Đây được coi là một phần "nhiệm vụ lịch sử" của ngành giáo dục Trung Quốc trong thập niên 2020. Trung Quốc sẽ dần thay thế sách do chính quyền cấp tỉnh ban hành bằng bộ sách mới do Bộ Giáo dục soạn thảo. Những người biên soạn sách mới có nhiệm vụ phải tăng cường diễn đạt rõ ràng những giá trị xã hội chủ nghĩa và sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Dưới thời Tập Cận Bình, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã cảnh báo sự lan truyền của "các tư tưởng du nhập từ phương Tây" trong trường học và yêu cầu các trường đại học tuân thủ nghiêm túc quy tắc của Đảng về công tác tư tưởng chính trị. Tháng 6 năm 2017, nhiều trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc bị cơ quan kiểm tra của Đảng phê bình công khai vì thiếu nỗ lực trên mặt trận tư tưởng. Bộ trưởng Giáo dục Trung Quốc nói "Có thời mọi thứ trở nên hơi lộn xộn. Có một số tư tưởng hư vô, dân túy, tự do cực đoan và tương tự. Nhưng giờ đây, sự lãnh đạo trong công tác đào tạo tư tưởng ở bậc giáo dục đại học đang được kiểm soát chặt chẽ bởi những người ủng hộ chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc và chủ nghĩa Mác... nên có bớt ồn ào hơn". Bà Cheng Chen, một nhà nghiên cứu về chính trị tại đại học Albany (Mỹ), nói rằng việc cải cách giáo dục này sẽ củng cố hình ảnh của ông Tập như một nhà lãnh đạo quan trọng trong lịch sử vì đã mở ra một "kỷ nguyên mới". Điều đó cũng góp phần gia tăng tinh thần ái quốc vốn đang lớn dần lên trong giới trẻ Trung Quốc[30]

Cải tổ bộ máy nhà nước[sửa | sửa mã nguồn]

Sau khi lên nắm quyền, Tập Cận Bình cải tổ quân đội bằng cách thay đổi nhân sự Quân ủy Trung ương Trung Quốc, thay đổi lãnh đạo các chiến khu và các quân binh chủng, đồng thời tổ chức lại quân đội Trung Quốc theo hướng tinh gọn, chuyên nghiệp, hiện đại. Ông đã bãi chức một loạt Thượng tướng; phó chủ nhiệm Bộ tham mưu Quân ủy và phó chủ nhiệm Bộ Công tác Chính trị Quân ủy buộc phải nghỉ hưu. Ông cũng miễn chức kiêm nhiệm tất cả các ủy viên Quân ủy. Lãnh đạo 4 ngành tham mưu, chính trị, hậu cần, trang bị cùng 4 quân chủng hải, lục, không quân và tên lửa chiến lược đều bị thay thế; chủ nhiệm Hội đồng Tham mưu và chủ nhiệm Bộ Công tác Chính trị Quân ủy đều bị điều tra.[31][32][33][34]

Bộ máy lãnh đạo địa phương cũng có nhiều thay đổi. Lãnh đạo các tỉnh, thành có tới 19 người không phải là Ủy viên trung ương hoặc Ủy viên dự khuyết trung ương hay Ủy ban kiểm tra trung ương. Sự thay đổi này nhằm sử dụng những người có năng lực quản lý trong khi loại bỏ những người thiếu năng lực dù cho họ có chức vụ cao, đồng thời giảm tình trạng bè phái trong nội bộ Đảng Cộng sản Trung Quốc.[31]

Những cải cách này đã tăng cường tập trung quyền lực vào tay Tập Cận Bình và thật sự có tác dụng nâng cao hiệu quả của bộ máy Đảng, nhà nước và quân đội Trung Quốc. Cải cách của ông thể hiện rõ tham vọng xây dựng một bộ máy nhà nước hiệu quả, một quân đội mạnh nhằm đưa Trung Quốc trở thành siêu cường.[31]

Ngày 11 tháng 3 năm 2018, Quốc hội Trung Quốc đã thông qua việc gỡ bỏ các giới hạn về nhiệm kỳ cho vị trí lãnh đạo nước này, được cho là mở đường, cho phép ông Tập Cận Bình duy trì chức vụ Chủ tịch nước tới hết đời[35]. Văn hóa chính trị Trung Quốc trải qua hơn 2.000 năm, nó mang bản sắc và đặc sắc riêng biệt, mà thế giới bên ngoài không dễ thông hiểu hay áp dụng. Sự thay đổi này nhằm giữ ổn định sự lãnh đạo, để Tập Cận Bình có đủ thời gian hoàn thành nhiều mục tiêu to lớn mà Đại hội 19 Đảng Cộng sản Trung Quốc tháng 10/2017 đã thông qua[36].

Từ các nước phương Tây, Francis Fukuyama chỉ trích rằng đây là "một quyết định rất đáng tiếc, cho cả Trung Quốc lẫn thế giới nói chung"[37]". Ngược lại, báo chí Trung Quốc chỉ trích rằng các học thuyết chính trị của phương Tây vốn dĩ không áp dụng được với Trung Quốc, và "việc chỉ trích hệ thống chính trị của Trung Quốc đã trở thành thói quen của một số người ở phương Tây... Bất cứ khi nào nói đến Trung Quốc, họ sẽ nhìn qua lăng kính vấy bẩn". Trong khi đó, Tổng thống Mỹ Donald Trump thì ca ngợi "Ông ấy (Tập Cận Bình) giờ có thể trở thành Chủ tịch Trung Quốc cả đời. Ông ấy thật tuyệt!... Biết đâu chúng ta sẽ phải làm giống như vậy một ngày nào đó"[38]

Chống tham nhũng[sửa | sửa mã nguồn]

"Nói rõ sự thật" có nghĩa là tập trung vào bản chất của sự việc, nói thẳng và làm theo sự thật. Đây là thể hiện quan trọng của đức tính tìm kiếm sự thật, thể hiện sự công bằng, tận tâm vì lợi ích công cộng và tính chính trực của một quan chức lãnh đạo. Hơn nữa, ông nhấn mạnh rằng tiền đề của việc nói sự thật là lắng nghe sự thật.

— Xi Jinping during a speech in 2012[39][40]

Trong Đại hội Đảng lần thứ 18, ông Tập đã thề rằng sẽ trấn áp nạn tham nhũng gần như ngay lập tức sau khi lên nắm quyền tại Đại hội Đảng lần thứ 18. Trong bài phát biểu nhậm chức tổng bí thư, ông Tập đề cập rằng chống tham nhũng là một trong những thách thức khó khăn nhất đối với đảng.[41]

Tập Cận Bình trước và ngay sau năm 2013 đã nhanh chóng ra tay chiến dịch "đả hổ, diệt ruồi, săn sói, quét muỗi", nhằm "chống tham nhũng không màng sống chết cá nhân". Đây là một tâm điểm trong sự nghiệp chính trị của ông.

Trong 5 năm, từ 2012 tới 2017, khoảng 1,34 triệu quan chức cấp thấp đã bị trừng phạt trong nỗ lực chống tham nhũng của Tập Cận Bình. Khoảng 200 quan chức từ cấp thứ trưởng trở lên bị bắt giữ. Trung Quốc cũng làm việc với nước khác để truy lùng nghi phạm tham nhũng bỏ trốn ra nước ngoài trong chiến dịch "Lưới Trời". Đến tháng 8 năm 2017, Trung Quốc đã bắt được 3.339 nghi phạm lẩn trốn tại hơn 90 nước và khu vực, trong đó 628 người là cựu quan chức.[42].

Ông cũng đề ra khẩu hiệu "Tứ Toàn" (Bốn toàn diện): "Xây dựng kinh tế xã hội thịnh vượng toàn diện; Cải tổ xã hội sâu sắc toàn diện; Thực hiện Nhà nước pháp quyền toàn diện; Thực thi kỷ cương Đảng toàn diện". Những chính sách quyết liệt và mang tính độc đoán của Tập Cận Bình nhằm thắt chặt kỷ luật Đảng, kỷ luật xã hội được một số nhà phân tích coi là sự "theo Mao và mãi mãi theo Mao"[43] Cũng giống như với Mao Trạch Đông, những người phản đối và phương Tây luôn cáo buộc đó là các hành động nhằm triệt hạ đối thủ chính trị để củng cố quyền lực cá nhân của Tập Cận Bình[44], nhưng rõ ràng các chính sách đó đã thực sự nâng cao vị thế của Trung Quốc, cải thiện uy tín của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nâng cao hiệu quả hoạt động của bộ máy nhà nước và thể hiện tham vọng đưa Trung Quốc thành một siêu cường hàng đầu thế giới phát triển về mọi mặt.

Tại Đại hội toàn quốc của đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 19 vào tháng 10/2017, Tập Cận Bình tuyên bố mục tiêu đưa Trung Quốc trở thành xã hội tương đối thịnh vượng vào năm 2020, hiện đại hoá về cơ bản đến năm 2035 với phần lớn dân số có thu nhập trung bình khá, khoảng cách giàu nghèo được thu hẹp, và đến năm 2050 sẽ trở thành một nước xã hội chủ nghĩa giàu có và hùng mạnh, có tầm ảnh hưởng hàng đầu thế giới [45]. Mục tiêu của Tập Cận Bình phản ánh Trung Quốc đã phát triển đến một mức mà họ mong muốn trở thành siêu cường, hoàn toàn khác với giai đoạn Trung Quốc mới mở cửa nên phải ẩn mình chờ thời theo quan điểm của Đặng Tiểu Bình.

Ngày 25 tháng 10 năm 2017, trong một phiên thảo luận tại Hội đồng Quan hệ quốc tế, trả lời câu hỏi về việc liệu Tập Cận Bình sẽ thể hiện sức mạnh của Trung Quốc thế nào, Thủ tướng Singapore Lý Hiển Long nói: "Nếu nhìn vào khác biệt trong việc nhấn mạnh tầm quan trọng, đó là điều tự thân Trung Quốc đã nói lên rồi. Với ông Mao Trạch Đông, Trung Quốc đứng dậy. Với ông Đặng Tiểu Bình, họ đạt được sự giàu có và bây giờ với ông Tập Cận Bình, họ mạnh mẽ"[46].

Chính sách kinh tế[sửa | sửa mã nguồn]

Ông Tập đã tăng sự kiểm soát nhà nước lên nền kinh tế Trung Quốc, bày tỏ ủng hộ cho các doanh nghiệp nhà nước, trong khi cũng ủng hộ khu vực tư nhân của đất nước. Ông đã tăng vai trò của Ủy ban Tài chính và Kinh tế Trung Ương để thay thế Quốc vụ viện cho các vấn đề Tài chính và Kinh tế. Chính quyền của ông đã làm nó dễ dàng hơn cho ngân hàng để phát hành thế chấp, tăng sự tham gia quốc tế thị trường trái phiếu, và tăng vai trò quốc tế của đồng nhân dân tệ, giúp nó để tham gia Quyền rút vốn đặc biệt của IMF. Trong lễ kỉ niệm thứ 40 từ ngày đưa ra chương trình Cải cách kinh tế Trung Quốc năm 2018, ông đã hứa tiếp tục cải cách nhưng cũng cảnh báo rằng không một ai "có thể ra lệnh cho người Trung Quốc". Kể từ khi bùng nổ Chiến tranh thương mại Hoa Kỳ – Trung Quốc 2018-2019, Tập cũng đã phục hồi những lời kêu gọi "tự lực", đặc biệt trên các vấn đề công nghệ.

Đối ngoại[sửa | sửa mã nguồn]

Tập Cận Bình và Tổng thống Chile Michelle Bachelet năm 2016
Các nhà lãnh đạo thế giới tụ tập để chụp "ảnh gia đình" tại hội nghị thượng đỉnh G20 ở Hamburg
Tập Cận Bình và Phó Tổng thống Brasil Hamilton Mourão năm 2019

Tập Cận Bình đã có đường lối cứng rắn hơn trong các vấn đề an ninh cũng như đối ngoại, thể hiện một Trung Quốc theo chủ nghĩa dân tộc và quyết đoán hơn trên trường thế giới.[47] Chương trình chính trị của ông kêu gọi một Trung Quốc đoàn kết và tự tin hơn về hệ thống giá trị và cơ cấu chính trị của mình.[48] Các nhà phân tích và quan sát nước ngoài thường xuyên nói rằng mục tiêu chính sách đối ngoại chính của Tập Cận Bình là khôi phục vị thế của Trung Quốc trên trường quốc tế với tư cách là một cường quốc.[49][50][51] Ông Tập ủng hộ "tư duy cơ bản" trong chính sách đối ngoại của Trung Quốc: đặt ra các ranh giới đỏ rõ ràng mà các nước khác không được vượt qua.[52] Theo quan điểm của Trung Quốc, những lập trường cứng rắn này về các vấn đề cơ bản làm giảm sự bất ổn chiến lược, ngăn chặn các quốc gia khác đánh giá sai quan điểm của Trung Quốc hoặc đánh giá thấp quyết tâm của Trung Quốc trong việc khẳng định những gì nước này cho là có lợi cho quốc gia của mình.[52] Ông Tập tuyên bố trong Đại hội toàn quốc lần thứ 20 của ĐCSTQ rằng ông muốn đảm bảo Trung Quốc "dẫn đầu thế giới về sức mạnh tổng hợp quốc gia và ảnh hưởng quốc tế" vào năm 2049.[53]

Tập đã thúc đẩy "ngoại giao nước lớn" (大国外交), tuyên bố rằng Trung Quốc đã là một "cường quốc" và thoát khỏi các nhà lãnh đạo Trung Quốc trước đây có chính sách ngoại giao thận trọng hơn.[54] Ông đã áp dụng chính sách đối ngoại diều hâu được gọi là "ngoại giao chiến binh sói,"[55] trong khi tư tưởng chính sách đối ngoại của ông được gọi chung là "Tư tưởng Tập Cận Bình về ngoại giao."

Sáng kiến Vành đai và Con đường[sửa | sửa mã nguồn]

Những quốc gia đã kí kết văn bản hợp tác liên quan tới sáng kiến Vành đai và Con đường

Một vành đai, Một con đường (tiếng Anh:The Belt and Road Initiative (BRI)) được đưa ra bởi Tập vào tháng 9 và tháng 10 năm 2013 trong thời gian ông thăm KazakhstanIndonesia, và sau đó được đẩy mạnh bởi Thủ tướng Lý Khắc Cường trong chuyến thăm cấp quốc gia tới châu Á và châu Âu. Tập đã thực hiện sự thông báo cho sáng kiến trong khi ở Astana, Kazakhstan, và đã gọi nó là một "cơ hội vàng". BRI đã được gọi là "dự án kí tên" của Tập, bao gồm nhiều sự phát triển cơ sở hạ tầng và đầu tư những dự án khắp châu Á, châu Âu, châu Phi, và châu Mĩ. BRI được thêm vào Điều lệ Đảng cộng sản Trung Quốc tại sát kỳ họp Đại hội Đảng lần thứ 19 vào ngày 24 tháng 10 năm 2017, nâng cao hơn sự quan trọng của nó.

Ông Tập chính thức đề xuất Ngân hàng đầu tư cơ sở hạ tầng châu Á (AIIB) vào tháng 10 năm 2013 trong chuyến thăm Indonesia,[56] chính thức ra mắt vào tháng 1 năm 2016.[57] Thành viên của AIIB bao gồm nhiều quốc gia, bao gồm một số đồng minh của Hoa Kỳ và các nước phương Tây, bất chấp sự phản đối của Hoa Kỳ.[57] Kể từ khi thành lập cho đến năm 2022 AIIB đã đầu tư 36,43 tỷ USD vào 190 dự án.[58] Nhiệm kỳ của Tập Cận Bình đã chứng kiến ​​việc ký kết một số thỏa thuận thương mại tự do, bao gồm cả Úc vào năm 2014,[59] Hàn Quốc năm 2015,[60]Đối tác kinh tế toàn diện khu vực (RCEP) lớn hơn vào năm 2020.[61] Ông Tập cũng bày tỏ sự quan tâm đến việc Trung Quốc tham gia Thỏa thuận toàn diện và tiến bộ về quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương (CPTPP), với việc Trung Quốc chính thức đăng ký tham gia vào tháng 9 năm 2021.[62]

Dưới thời ông Tập Cận Bình, Trung Quốc thường gia hạn các khoản vay do nhà nước hậu thuẫn để xây dựng năng lượng và cơ sở hạ tầng để đổi lấy tài nguyên thiên nhiên ở các khu vực như Trung Á và Châu Phi.[63](tr87)

Chính sách Nhân quyền[sửa | sửa mã nguồn]

Tổ chức Theo dõi nhân quyền (Human Rights Watch) cáo buộc ông Tập đã "khởi động một sự tấn công mở rộng và duy trì liên tục lên nhân quyền" kể từ khi ông đã trở thành lãnh tụ năm 2012. HRW cũng đã cho rằng sự đàn áp ở Trung Quốc là "ở một mức độ tệ nhất kể từ Sự kiện Thiên An Môn." Từ khi nắm quyền lực, ông Tập đã tăng cường trấn áp chống lại những nhà bất đồng chính kiến chống chính phủ, với hàng trăm người bị giam giữ. Ông đã khởi xướng vụ Đàn áp 709 vào ngày 9, tháng 7 năm 2015, trong đó hơn 200 luật sư, trợ lý luật pháp, và những nhà hoạt động nhân quyền bị giam giữ. Nhiệm kỳ của Tập đã dẫn tới một sự trấn áp bất đồng chính kiến hơn nữa từ các nhóm xã hội dân sự. Nhiệm kỳ của ông đã bắt giữ và bỏ tù những thành viên cốt cán như Hứa Chí Vĩnh, cũng như nhiều người khác đã liên hệ với Phong trào công dân mới. Luật sư, thành viên quan trọng Phổ Chí Cường của Vận động Duy quyền cũng bị bắt giữ và giam giữ.

Năm 2017, chính quyền địa phương tỉnh Giang Tây đã ra lệnh những người Cơ đốc giáo Trung Quốc thay ảnh Giê su của họ bằng ảnh Tập Cận Bình như một phần chung của chiến dịch chống tôn giáo trong đất nước. Một bài báo của AP đã viết trong năm 2018 cáo buộc rằng: "Ông Tập đang tiến hành sự đàn áp Cơ đốc nghiêm khắc và triệt để nhất từ khi tự do tôn giáo được ghi vào Hiến pháp Trung Quốc 1982", bao gồm "phá hủy thánh giá, đốt kinh thánh, đóng cửa nhà thờ và ra lệnh cho người Cơ đốc ký giấy từ bỏ đức tin của họ."

Sau khi nhiều kẻ khủng bố thực hiên các vụ tấn công ở Tân Cương năm 2013 và 2014, Tập đã đưa ra chiến dịch "chiến tranh nhân dân chống khủng bố" năm 2014, nó bao gồm sự gia tăng giám sát, trấn áp các phong trào ly khai của người Duy Ngô Nhĩ ở đó. Kể từ 2019, có những cáo buộc rằng Trung Quốc đang giam giữ một triệu người Duy Ngô Nhĩ trong những Trại cải tạo Tân Cương. Nhiều nhóm nhân quyền và người từng bị giam giữ đã miêu tả những trại này như "Trại tập trung", nơi người Duy Ngô Nhĩ và những dân tộc thiếu số khác bị cưỡng bức đồng hóa vào cộng đồng người Hán. Những tư liệu của chính phủ Trung Quốc đã rõ rỉ tới báo chí vào tháng 12 năm 2019 đã cho thấy rằng đích thân Tập ra lệnh một cuộc truy quét an ninh trong Tân Cương, nói rằng đảng phải cho thấy "sự kiên quyết không nhân nhượng" và các quan chức sử dụng tất cả "vũ khí của nền chuyên chính dân chủ nhân dân" để dẹp tan "sự lây lan như virus của chủ nghĩa Hồi giáo cực đoan". Văn bản cũng cho thấy rằng Tập lặp lại thảo luận về chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo trong những bài phát biểu của ông, vạch ra nó giống với "virus" hoặc một loại "ma túy". Tuy nhiên, ông cũng đã cảnh báo chống lại sự kì thị đối với người Duy Ngô Nhĩ trong khi từ chối đề nghị để loại bỏ Hồi giáo tại Trung Quốc, ông gọi loại quan điểm đó là "thiên vị, sai lệch".

Quan điểm lãnh đạo[sửa | sửa mã nguồn]

Elizabeth C. Economy đã thảo luận vào năm 2018:

Tập Cận Bình là người ủng hộ phát triển kinh tế thị trường, nhưng khá thận trọng về cải cách chính trị; phát triển Trung Quốc với việc duy trì sự lãnh đạo của đảng cộng sản và việc cần thiết duy trì ổn định xã hội.[64] Quan điểm chung của Tập Cận Bình về người làm "quan" là: "Mỗi cán bộ chính quyền cần phải luôn luôn ghi nhớ: quyền lực của chính quyền nhân dân bắt nguồn từ nhân dân, phải đại biểu cho lợi ích của nhân dân, phải vì nhân dân mưu lợi ích".[65]

Giấc mơ Trung Quốc[sửa | sửa mã nguồn]

Theo báo Qiushi, Giấc mơ Trung Quốc là về sự thịnh vượng Trung Quốc, nỗ lực tập thể, chủ nghĩa xã hội và vinh quang quốc gia

Tập và những nhà tư tưởng Đảng cộng sản Trung Quốc đã đặt ra thuật ngữ "Giấc mơ Trung Quốc" để miêu tả những kế hoạch bao trùm của họ cho Trung Quốc với tư cách là người lãnh đạo của nó. Tập lần đầu sử dụng thuật ngữ này trong một chuyến thăm cấp cao tới Bảo tàng quốc gia Trung Quốc ngày 29 tháng 11 năm 2012, nơi ông và những đồng nghiệp Ủy ban thường trực đang có mặt tại một triển lãm chủ đề về "phục hưng quốc gia". Kể từ sau đó, thuật ngữ đã trở thành khẩu hiệu chính trị của kỉ nguyên Tập. Từ năm 2013, thuật ngữ đã nổi lên như là một hệ tư tưởng đặc biệt chính thức của đảng dưới sự lãnh đạo của Tập, giống như "Quan điểm phát triển khoa học" của Hồ Cẩm ĐàoBa đại diện của Giang Trạch Dân. Khởi nguồn của khái niệm "Giấc mơ Trung Quốc" là không rõ ràng. Trong khi khái niệm đã được sử dụng trước bởi báo chí và các học giả, một bài tài liệu xuất bản đã công bố khái niệm có khả năng đã rút ra từ ảnh hưởng của nó từ khái niệm Giấc mơ Mỹ.

Năm 2013, Tập Cận Bình đã nêu ra học thuyết Giấc mộng Trung Quốc tại kỳ họp Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn Quốc.[66] Sau đó được sử dụng rộng rãi trên các phương tiện truyền thông Trung Quốc, Tập Cận Bình mô tả rằng "Sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa là giấc mơ lớn nhất của Trung Quốc". Ông cũng tuyên bố rằng những người trẻ tuổi nên "dám ước mơ, làm việc cần mẫn để thực hiện những ước mơ và đóng góp vào sự phục hồi của quốc gia". Mục tiêu phấn đấu của Trung Quốc là trở thành siêu cường số 1 thế giới vào giữa thế kỷ XXI. Theo tạp chí lý luận của đảng Cầu Thị, giấc mộng Trung Quốc là sự thịnh vượng của Trung Quốc với nỗ lực tập thể, chủ nghĩa xã hội và vinh quang quốc gia.[67][68]

Văn minh Trung Hoa từng giữ vị thế số 1 thế giới cả về trình độ và tầm ảnh hưởng trong suốt gần 3.000 năm từ thời nhà Chu, vị thế này đã mất đi do sự trì trệ vào cuối thế kỷ XVIII, và sau 200 năm thì nhiệm vụ của dân tộc Trung Hoa là giành lại vị thế này.

Nâng cao giá trị văn hóa truyền thống[sửa | sửa mã nguồn]

Vì hệ tư tưởng cộng sản giữ một vai trò ít quan trọng hơn trong đời sống thường ngày của dân chúng, những lãnh đạo hàng đầu của Đảng Cộng sản Trung Quốc như Tập tiếp tục phục hồi những đặc tính triết học truyền thống Trung Quốc thành xu hướng chủ đạo của tư tưởng mới tại Trung Quốc, áp dụng triết lý pháp trị của Hàn Phi bên cạnh việc áp dụng các triết lý về đạo đức của Khổng giáo, ông Tập xem cả hai triết lý đều quan trọng trong việc lãnh đạo. Tại một cuộc gặp với những quan chức khác năm 2013, ông đã trích dẫn Khổng Tử, nói rằng "người cai trị bởi đạo đức thì như sao Bắc Đẩu, Khổng giáo suốt mấy nghìn năm đã giữ vững địa vị của nó, và được vô số người tỏ lòng ngưỡng mộ". Khi thăm Sơn Đông, nơi sinh của Khổng tử, ông đã nói tới các học giả rằng thế giới phương Tây đang "chịu một sự khủng hoảng về nội tâm" và rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc là người "thừa kế trung thành và khởi xướng xuất sắc của truyền thống văn hóa Trung Hoa".

Ngay từ năm 6 tuổi, mẹ của ông đã mua cho ông 2 cuốn sách là "Mẹ của Nhạc Phi xăm chữ lên lưng con""Tận trung báo quốc" trong bộ sách "Nhạc Phi truyện" để con mình khắc ghi tinh thần "Tận trung báo quốc". Tập Cận Bình rất tôn sùng Nhạc PhiThích Kế Quang, coi tận trung báo quốc là mục tiêu mà mỗi người phải theo đuổi suốt cuộc đời, và "Trong các giá trị quan cốt lõi xã hội chủ nghĩa, chủ nghĩa yêu nước nằm ở tầng sâu nhất, căn bản nhất và vĩnh viễn nhất". Tháng 6 năm 2018, khi khảo sát tại tỉnh Sơn Đông, ông đội mưa leo đến lầu chính Bồng Lai Các, nghe giới thiệu về Thích Kế Quang bảo vệ đất nước, ông nhấn mạnh: "Lịch sử cổ đại, cận đại và hiện đại của nước ta hình thành bức tranh lịch sử trọn vẹn của dân tộc Trung Hoa. Cán bộ lãnh đạo phải đọc nhiều sách lịch sử, hấp thu dinh dưỡng tinh thần từ lịch sử".

Tập Cận Bình còn nhiều lần đề cập tới các anh hùng liệt sĩ: Dương Tịnh Vũ, Triệu Thượng Chí, Tả Quyền...; tập thể như "5 tráng sĩ núi Lang Nha" của Bát Lộ Quân, "Đại đội Lưu Lão Trang" của Tân Tứ Quân, 8 nữ chiến sĩ của Liên quân chống Nhật Đông Bắc, "800 tráng sĩ kháng Nhật" của quân đội Quốc Dân Đảng. Ông nhiều lần nhấn mạnh: "Một dân tộc muốn có hy vọng thì không thể không có anh hùng, một quốc gia muốn có tiền đồ thì không thể không có tiên phong. Dân tộc Trung Hoa là dân tộc tôn kính anh hùng và có rất nhiều anh hùng, trong thời đại hòa bình cũng cần có tấm lòng anh hùng. Người Trung Quốc cần phải ghi nhớ mọi anh hùng đóng góp cho dân tộc Trung Hoa, phải tôn kính anh hùng, bảo vệ anh hùng, học tập anh hùng, quan tâm anh hùng"[69].

Triết lý pháp trị của Hàn Phi cũng được ông Tập coi trọng với những trích dẫn ủng hộ. Một câu của Hàn Phi mà ông Tập trích dẫn đã xuất hiện hàng nghìn lần trong truyền thông nhà nước Trung Quốc tại địa phương, tỉnh, và cả cấp độ quốc gia. Câu nói ấy được trích từ tác phẩm Hàn Phi tử: "Hễ những người thi hành pháp luật mà mạnh thì nước mạnh, còn hễ những người thi hành pháp luật mà yếu thì nước yếu"[70]

Ông Tập cũng đã giám sát một một sự phục hồi văn hóa truyền thống Trung Quốc, bị phá vỡ một phần từ việc Đảng cộng sản đã tấn công nó trong quá khứ. Ông cũng kêu gọi tinh thần ca ngợi văn hóa truyền thống quốc gia và sự thành lập của văn hóa Đảng cộng sản Trung Quốc. Hán phục, quần áo truyền thống của người Hán, đã có một sự hồi sinh trong giai đoạn lãnh đạo của ông.

Tư tưởng Tập Cận Bình[sửa | sửa mã nguồn]

Một pano nói về Tư tưởng Tập Cận Bình ở Thâm Quyến

Vào tháng 9 năm 2017, Ủy ban trung ương Đảng cộng sản TQ đã quyết định rằng những triết lý chính trị của Tập, thường được nói như là "Tư tưởng Tập Cận Bình", sẽ trở thành một phần của Điều lệ Đảng[71][72]. Tập đã thực hiện lần đầu việc đề cập đến "Tư tưởng Chủ nghĩa xã hội với đặc trưng Trung Quốc cho một kỷ nguyên mới" trong phát biểu mở đầu của ông vào dịp Đại hội Đảng lần thứ 19, tháng 10 năm 2017. Những ủy viên thường trực Bộ chính trị khi nói lên ý kiến của họ về những ý chủ đạo của bài phát biểu tại Đại hội, đã đưa tên "Tập Cận Bình" vào trước "Tư tưởng"[73]. Vào ngày 24 tháng 10 năm 2017, tại sát kỳ họp, Hội nghị Đảng lần thứ 19 đã tán thành đưa Tư tưởng Tập Cận Bình vào Điều lệ của Đảng cộng sản Trung Quốc.[74][75]

Công cuộc quản trị Trung Quốc trong những ngôn ngữ khác nhau có mặt ở thư viện Thượng Hải

Bản thân Tập đã miêu tả Tư tưởng này như là một phần khuôn khổ chung được tạo ra xung quoanh khái niệm "Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc", một khái niệm được đặt ra bởi Đặng Tiểu Bình mà đặt Trung Quốc trong "giai đoạn đầu tiên của chủ nghĩa xã hội". Trong tài liệu và sự công bố chính thức bởi những đồng nghiệp của Tập, Tư tưởng được nói tới một sự tiếp tục của Chủ nghĩa Marx Lenin, Tư tưởng Mao Trạch Đông, Học thuyết Đặng Tiểu Bình, Ba đại diện, và Quan điểm phát triển khoa học, như một phần của một loạt chỉ dẫn tư tưởng chứa đựng "Chủ nghĩa Marx được áp dụng cho những đặc thù của Trung Quốc" và những cân nhắc hiện tại.[73][76]

Khái niệm và bối cảnh phía sau Tư tưởng Tập Cận Bình được viết tỉ mỉ trong loạt sách của Tập là "Công cuộc quản trị Trung Quốc", được xuất bản bởi Nhà xuất bản ngôn ngữ quốc tế cho người đọc quốc tế. Tập 1 được xuất bản vào tháng 9 năm 2014, sao đó tập 2 vào tháng 11,2017.

Một phần mềm dạy "Tư tưởng Tập Cận Bình" đã trở thành phổ biến nhất trên điện thoại trong Trung Quốc, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc tung ra một chiến dịch mới mà đòi hỏi các cán bộ của nó phải hòa mình vào trong học thuyết chính trị hàng ngày. Xuexi Qiangguo, tên của phần mềm dạy tư tưởng Tập Cận bình, đã được dịch để "Nghiên cứu cường quốc", hiện tại là mục được tải xuống nhiều nhất trên phần mềm cửa hàng Apple trong nội địa Trung Quốc, trội hơn những phần mềm truyền thông xã hội như WeChatTikTok - được biết như là Weixin và Douyin trong Trung Quốc đại lục.[77]

Vai trò của Đảng cộng sản[sửa | sửa mã nguồn]

Vấn đề Hong Kong và Đài Loan[sửa | sửa mã nguồn]

Người biểu tình Hồng Kông ném trứng vào hình của Tập Cận Bình vào ngày thành lập Cộng hòa nhân dân Trung Hoa

Hong Kong[sửa | sửa mã nguồn]

Tập đã ủng hộ và theo đuổi sự hợp nhất kinh tế lớn hơn giữa Hong Kong tới lục địa Trung Quốc qua những dự án như Cầu Hồng Kông - Chu Hải - Ma Cao[78]. Ông đã thúc đẩy cho dự án Khu Vịnh lớn Quảng Đông - Hong Kong – Macau, nhằm để sát nhập Hong Kong, Ma Cao, và 9 thành phố khác vào Quảng Đông[78]. Sự thúc đẩy của Tập cho sự sát nhập lớn hơn đã tạo ra những lo lắng về việc giảm sự tự do trong Hong Kong.[79]

Tập cũng đã ủng hộ chính phủ Hồng Kông và Trưởng đặc khu Hồng Kông Carrie Lam chống lại những người biểu tình trong Biểu tình tại Hồng Kông 2019–2020[80]. Ông đã ủng hộ việc cảnh sát Hong Kong sử dụng sức mạnh khi nói rằng "Chúng tôi kiên quyết ủng hộ cảnh sát Hong Kong để thực hiện những hành động mạnh mẽ trong việc thi hành luật pháp, và ủng hộ những thẩm phán của Hong Kong trừng trị theo đúng luật pháp đối với những kẻ phạm tội."[81] Khi thăm Ma Cao vào 20 tháng 12 năm 2019 như một phần của lễ kỉ niệm lần thứ 20 của việc Ma Cao trở về Trung Quốc, ông Tập đã cảnh báo về "những lực lượng nước ngoài" can thiệp vào công việc nội bộ của Hong Kong và Ma Cao[82], trong khi cũng nói bóng gió rằng Ma Cao có thể sẽ là một mô hình cho Hong Kong noi theo.[83]

Đài Loan[sửa | sửa mã nguồn]

Tập đã gặp tổng thống Đài Loan Mã Anh Cửu vào tháng 11 năm 2015 với tư cách là những lãnh đạo của đại lục Trung Quốc và Đài Loan.

Cuộc gặp năm 2015 giữa Tập và Tổng thống Đài Loan Mã Anh Cửu đã đánh dấu lần đầu tiên những lãnh đạo chính trị hai bên Eo biển Đài Loan gặp nhau kể từ khi kết thúc Nội chiến Trung Quốc vào năm 1950[84]. Tập đã nói rằng Trung và Đài là "một gia đình" và 2 bên không thể bị chia cắt.[85]

Ở Đại hội Đảng lần thứ 19 năm 2017, Tập đã tái khẳng định 6 trong 9 nguyên tắc đã được khẳng định liên tục từ Đại hội Đảng lần thứ 16 năm 2002, với điều loại ra đáng chú ý của "đặt những hi vọng vào nhân nhân Đài Loan như một sức mạnh để giúp có được sự thống nhất".[86] Theo nhóm nghiên cứu Brooking, Tập đã sử dụng ngôn từ mạnh hơn đối với sự độc lập tiềm năng của Đài Loan hơn những người tiền nhiệm về phía chính phủ Đài Loan.[86] Vào tháng 3/2008, Tập đã nói rằng Đài Loan có thể đối mặt với "sự trừng phạt của lịch sử" nếu thực hiện những nỗ lực đòi độc lập.[87]

Tháng 1/2019, Tập Cận Bình đã kêu gọi Đài Loan từ chối việc tuyên bố độc lập chính thức khỏi Trung Quốc, nói rằng: "Chúng tôi không từ bỏ quyền sử dụng vũ lực và sẽ chuẩn bị lựa chọn thực hiện tất cả các biện pháp cần thiết". Những tùy chọn, ông đã nói, có thể được sử dụng để chống lại "sự can thiệp từ bên ngoài". Tập cũng nói rằng Trung Quốc "đang sẵn sàng để tạo ra không gian rộng hơn cho sự tái thống nhất trong hòa bình, nhưng sẽ không nhượng bộ cho các hình thức đòi ly khai".[88][89] Thái Anh Văn đã phản ứng tới bài phát biểu bằng cách nói rằng Đài Loan sẽ không chấp nhận sự sắp đặt một quốc gia, hai chế độ với Trung Hoa lục địa, trong khi nhấn mạnh sự cần thiết những sự đàm phán xuyên eo biển trên cơ sở quan hệ giữa chính phủ hai nước.[90]

Đời tư[sửa | sửa mã nguồn]

Cha mẹ của Tập Cận Bình
Tập, Bành Lệ Viên và Obama trong phòng ngủ của Abraham Lincoln

Gia đình[sửa | sửa mã nguồn]

Tập Cận Bình kết hôn với Kha Linh Linh, con gái út của Kha Hoa, nguyên đại sứ Trung Quốc tại Anh vào đầu những năm 1980. Cuộc hôn nhân của Tập Cận Bình và Kha Linh Linh kéo dài 3 năm và kết thúc năm 1982. Hai người được biết là cãi nhau "hầu hết tất cả các ngày", và sau cuộc ly hôn, Kha Linh Linh chuyển đến Anh.[91]

Ngày 1 tháng 9 năm 1987, tại thành phố Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến, ông kết hôn với ca sĩ dân gian nổi bật người Trung Quốc Bành Lệ Viện.[92] Tập và Bành được giới thiệu bởi những người bạn của họ như nhiều cặp đôi Trung Quốc trong những năm 1980. Tập theo như người ta nói là thành viên học viện trong suốt thời gian họ tìm hiểu, yêu cầu về những kĩ thuật hát. Bành Lệ Viên, một cái tên quen thuộc trong Trung Quốc, đã được công chúng biết nhiều hơn so với Tập cho đến khi Tập đạt được những thành công chính trị sau này. Hai người thường xuyên sống xa nhau do sự khác biệt về nghề nghiệp. Bành đã đóng vai trò quan trọng hơn với tư cách là "Đệ nhất Phu nhân" của Trung Quốc so với những người tiền nhiệm; ví dụ, Bành đã tiếp đãi Đệ nhất Phu nhân của Hoa KỳMichelle Obama vào chuyến thăm cấp cao tới Trung Quốc vào tháng 3 năm 2014. Bà là ca sĩ, Thiếu tướng của Lực lượng văn công Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc. Hai ông bà có một con gái là Tập Minh Trạch, người đã tốt nghiệp Đại học Harvard vào mùa xuân 2015. Trong thời gian tại Harvard, cô đã dùng tên giả và đã học Tâm lý học và tiếng Anh. Gia đình Tập có một ngôi nhà tại đồi Xuân Ngọc, một khu vườn và khu vực nhà ở phía Tây Bắc Bắc Kinh chạy ngang qua trước Ủy ban quân sự Trung ương.[93]

Tháng 6 năm 2012 Tờ báo Bloomberg đã công bố rằng, những thành viên gia đình Tập Cận Bình có những lợi nhuận kinh doanh đáng kể, tuy nhiên không có bằng chứng ông đã can thiệp để giúp đỡ họ.[94] Trang mạng của Bloomberg sau khi công bố tin này không còn truy cập được ở Trung Quốc nữa trong một phản ứng tới bài báo.[95][96] Khi Tập Cận Bình chuẩn bị mở chiến dịch chống tham nhũng, báo New York Times cho là có bằng chứng cho thấy Tập Cận Bình hối thúc gia đình bán bớt cổ phiếu và bất động sản của chính họ đã có được từ năm 2012 nhằm giảm đi điều tiếng cho ông.[97]

Tính cách[sửa | sửa mã nguồn]

Bành đã mô tả Tập như một người làm việc chăm chỉ và thực tế: "Khi ông trở về nhà, tôi đã không bao giờ cảm thấy như có một vị lãnh tụ trong nhà. Trong mắt tôi, ông chỉ là chồng tôi." Tập đã được mô tả trong một bài báo của The Washington Post năm 2011 bởi những người đã biết ông như "thực dụng, nghiêm túc, thận trọng, chăm chỉ, thực tế và có chừng mực". Ông đã được miêu tả như một người có kinh nghiệm trong giải quyết vấn đề và "dường như không quan tâm vòng hào quang của địa vị cao". Ông cũng được biết là yêu thích phim Hoa Kỳ như Giải cứu binh nhì Ryan, Điệp vụ Boston, Bố già. Ông cũng là một fan của loạt phim truyền hình của HBO Trò chơi vương quyền, phải xem phiên bản tóm tắt do lịch làm việc dày đặc. Ông cũng đã khen ngợi nhà làm phim độc lập Giả Chương Kha. Ông cũng thích chơi bóng đá, leo núi, đi bộ, bóng chuyền và bơi. Ông đã có lần nói rằng ông sẽ bơi 1 km và đi bộ mỗi ngày miễn là có thời gian.

Hình ảnh công cộng[sửa | sửa mã nguồn]

Đánh giá[sửa | sửa mã nguồn]

  • Về đối ngoại, khi sang thăm México, ông có bình luận về việc một số người nước ngoài chỉ trích chính sách đối ngoại của Trung Quốc: "Có một số người nước ngoài buồn tẻ, với cái bụng căng tròn, những người chẳng có gì hay ho hơn là chỉ ngón tay vào Trung Quốc. Thứ nhất, Trung Quốc không xuất khẩu Cách mạng; thứ 2 Trung Quốc cũng không xuất khẩu đói nghèo; và thứ 3, Trung Quốc không đến để gây ra những cơn nhức đầu, có gì phải nói thêm hay không?".[65]
  • Về tinh thần yêu chuộng hòa bình của người Trung Quốc (ngày 15 tháng 5 năm 2014):
  • Về chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa, ông Tập nói trong bài phát biểu tại Đại học Quốc gia Singapore, nhân chuyến thăm Singapore ngày 7.11.2015, theo AFP [100]:

Danh dự[sửa | sửa mã nguồn]

Xem thêm[sửa | sửa mã nguồn]

Chú thích[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ “Association for Conversation of Hong Kong Indigenous Languages Online Dictionary”. hkilang.org. ngày 1 tháng 7 năm 2015. Bản gốc lưu trữ ngày 1 tháng 7 năm 2015. Truy cập ngày 12 tháng 9 năm 2019.
  2. ^ TTXVN/Báo Tin tức. “Nhà lãnh đạo Kim Jong - un gửi thư chúc mừng sinh nhật Chủ tịch Tập Cận Bình”. Báo Thể thao và Văn hóa. 2018-06-16. Truy cập ngày 16 tháng 6 năm 2018.
  3. ^ Ra mắt ban lãnh đạo mới Đảng CSTQ BBC Tiếng Việt
  4. ^ “Profile: Chinese Vice President Xi Jinping”. Radio Free Europe/Radio Liberty. ngày 7 tháng 11 năm 2012. Lưu trữ bản gốc ngày 19 tháng 10 năm 2013. Truy cập ngày 26 tháng 8 năm 2013.
  5. ^ Bouée, Charles-Edouard, China's Management Revolution: Spirit, Land, Energy[liên kết hỏng], (Palgrave Macmillan, ngày 15 tháng 12 năm 2010), p. 93; via Googlebooks. Truy cập ngày 15 tháng 2 năm 2012.
  6. ^ Fangqin, Sun (ngày 16 tháng 11 năm 2012). 本報獨家探訪河南鄧州習營村 [This Newspaper's Exclusive Visit To Xiying Village, Dengzhou County, Henan]. Wen Wei Po (bằng tiếng Trung). Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 1 năm 2013. Truy cập ngày 15 tháng 11 năm 2012.
  7. ^ Watts, Jonathan (ngày 26 tháng 10 năm 2007). “Most corrupt officials are from poor families but Chinese royals have a spirit that is not dominated by money”. The Guardian. London. Truy cập ngày 11 tháng 6 năm 2008.
  8. ^ Demick, Barbara; Pierson, David (ngày 14 tháng 2 năm 2012). “China's political star Xi Jinping is a study in contrasts”. Toronto Star. Lưu trữ bản gốc ngày 13 tháng 10 năm 2017. Truy cập ngày 24 tháng 10 năm 2017.
  9. ^ "The Current" - Wednesday ngày 28 tháng 2 năm 2018 Full Text Transcript”. CBC Radio. ngày 28 tháng 2 năm 2018. Lưu trữ bản gốc ngày 24 tháng 3 năm 2018. Truy cập ngày 28 tháng 10 năm 2018.
  10. ^ Ranade, Jayadva (ngày 25 tháng 10 năm 2010). “China's Next Chairman – Xi Jinping”. Centre for Air Power Studies. Lưu trữ bản gốc ngày 24 tháng 7 năm 2013. Truy cập ngày 27 tháng 5 năm 2012.
  11. ^ Simon & Cong 2009, tr. 28–29.
  12. ^ “Bế mạc Đại hội 17 Đảng Cộng sản Trung Quốc”. Vnexpress.net. ngày 22 tháng 10 năm 2007. Truy cập ngày 7 tháng 7 năm 2017.
  13. ^ “Vice-President Xi Jinping to Visit DPRK, Mongolia, Saudi Arabia, Qatar and Yemen”. Bộ Ngoại giao. 5 tháng 6 năm 2008. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 7 năm 2011. Truy cập ngày 20 tháng 10 năm 2010.
  14. ^ Wines, Michael (9 tháng 3 năm 2009). “China's Leaders See a Calendar Full of Anniversaries, and Trouble”. The New York Times (bằng tiếng Anh). ISSN 0362-4331. Bản gốc lưu trữ ngày 21 tháng 7 năm 2016. Truy cập ngày 8 tháng 9 năm 2019.
  15. ^ Trà Giang (19 tháng 10 năm 2010). “Phó Chủ tịch Trung Quốc được bổ nhiệm vào chức vụ quan trọng”. Báo điện tử Dân trí. Truy cập ngày 19 tháng 10 năm 2010. Theo Xinhua, AP
  16. ^ “Tập Cận Bình ngưỡng mộ văn hóa truyền thống Trung Quốc - Trí thức VN”. Trí thức VN. Truy cập 8 tháng 2 năm 2018.
  17. ^ a b c “China bans depictions of gay people on television”. the Guardian. 4 Tháng ba 2016.
  18. ^ Lỗi chú thích: Thẻ <ref> sai; không có nội dung trong thẻ ref có tên viettime
  19. ^ Avery 5/31/2017, Dan. “Chinese Government Shuts Down LGBT Event, Detains Attendees”. LOGO News.
  20. ^ a b China is cracking down on 'effeminate' men, private tutors and gaming. Here's what that tells us about Xi Jinping's vision
  21. ^ “Trung Quốc cấm nam nghệ sĩ 'ẻo lả', 'xóa sổ' dòng phim đam mỹ”. Báo Vietnamnet. 3 Tháng 9 2021. Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |date= (trợ giúp)
  22. ^ “Trung Quốc cấm sao nam 'ẻo lả'. Báo vnexpress.net. 3 Tháng 9 2021. Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |date= (trợ giúp)
  23. ^ Wang, Cat (7 tháng 11 năm 2021). “The significance of Xi Jinping's upcoming 'historical resolution'. South China Morning Post (bằng tiếng Anh). Lưu trữ bản gốc ngày 10 tháng 8 năm 2022. Truy cập ngày 11 tháng 8 năm 2022.
  24. ^ Ni, Vincent (11 tháng 11 năm 2021). “Chinese Communist party elevates Xi's status in 'historical resolution'. The Guardian (bằng tiếng Anh). Lưu trữ bản gốc ngày 25 tháng 6 năm 2022. Truy cập ngày 11 tháng 8 năm 2022.
  25. ^ “China's Communist Party passes resolution amplifying President Xi's authority”. Reuters (bằng tiếng Anh). 12 tháng 11 năm 2021. Lưu trữ bản gốc 10 tháng 8 nằm 2022. Truy cập 11 tháng 8 năm 2022. Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |archive-date= (trợ giúp)
  26. ^ “Chinese Communist party clears way for Xi to tighten grip on power”. Financial Times. 11 tháng 11 năm 2021. Lưu trữ bản gốc 11 tháng 12 năm 2022. Truy cập 11 tháng 8 năm 2022.
  27. ^ Wong, Chun Han; Zhai, Keith (17 tháng 11 năm 2021). “How Xi Jinping Is Rewriting China's History to Put Himself at the Center”. The Wall Street Journal (bằng tiếng Anh). ISSN 0099-9660. Lưu trữ bản gốc ngày 10 tháng 8 năm 2022. Truy cập 11 tháng 8 năm 2022.
  28. ^ Bandurski, David (8 tháng 2 năm 2022). “Two Establishes”. China Media Project (bằng tiếng Anh). Lưu trữ bản gốc 29 tháng 7 năm 2022. Truy cập 12 tháng 8 năm 2022.
  29. ^ Lau, Jack (24 tháng 6 năm 2022). “Close Xi Jinping ally appointed as China's new public security chief”. South China Morning Post (bằng tiếng Anh). Lưu trữ bản gốc 13 tháng 8 năm 2022. Truy cập 13 tháng 8 năm 2022.
  30. ^ “Trung Quốc sẽ đưa tư tưởng Tập Cận Bình vào trường học”. Báo Điện tử Tiền Phong. Truy cập 8 tháng 2 năm 2018.
  31. ^ a b c Chủ trương làm nhân sự kiểu "phá cách" của ông Tập Cận Bình, 18/10/2017, Vietnamnet
  32. ^ Được ông Tập Cận Bình ‘xổ lồng', quân đội TQ lợi hại đến đâu?, 15/12/2017, Vietnamnet
  33. ^ Vài nét về việc Trung Quốc cải cách quân đội Lưu trữ 2018-02-27 tại Wayback Machine, Tạp chí Quốc phòng toàn dân, 21/06/2016
  34. ^ Cuộc cải tổ chưa từng có trong lịch sử Quân đội Trung Quốc, Báo Biên phòng, 02/03/2016
  35. ^ TQ bỏ giới hạn nhiệm kỳ cho chức Chủ tịch Nước, 11 tháng 3 năm 2018, BBC Tiếng Việt
  36. ^ toquoc.vn. “Tại sao Trung Quốc bỏ giới hạn nhiệm kỳ Chủ tịch nước?”. toquoc.vn.
  37. ^ Francis Fukuyama: 'Việt Nam làm khác TQ', 3 tháng 3 năm 2018, BBC Tiếng Việt
  38. ^ ONLINE, TUOI TRE (13 Tháng ba 2018). “Báo chí Trung Quốc bảo vệ lãnh đạo, cáo buộc phương tây nói xấu”. Tuổi Trẻ Online.
  39. ^ “Stories of Incorrupt Government: "The Corruption and Unjustness of Officials Give Birth to the Decline of Governance"”. Narrating China's Governance. People's Daily. Singapore: Springer Singapore. 20 tháng 11 năm 2019. tr. 3–39. doi:10.1007/978-981-32-9178-2_1. ISBN 978-981-329-177-5.
  40. ^ “習近平:不提不切實際的口號 - 快訊-文匯網”. 香港文匯網. 29 tháng 5 năm 2012. Lưu trữ bản gốc ngày 28 tháng 9 năm 2023. Truy cập ngày 28 tháng 9 năm 2023.
  41. ^ “Xi Jinping's inaugural Speech”. BBC News. 15 tháng 11 năm 2012. Lưu trữ bản gốc ngày 14 tháng 9 năm 2019. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  42. ^ “1,3 triệu quan chức Trung Quốc tham nhũng bị trừng phạt - VnExpress”. VnExpress - Tin nhanh Việt Nam. 8 tháng 10 năm 2017. Truy cập 8 tháng 2 năm 2018.
  43. ^ “Mao and Forever”. Foreign Affairs. Truy cập 8 tháng 2 năm 2018.
  44. ^ Mao Trạch Đông: 40 năm nhìn lại, 09/09/2016, PetroTimes
  45. ^ TQ mong thành cường quốc hàng đầu thế giới, 18/10/2017, Vietnamnet
  46. ^ “Trung Quốc sẽ mạnh mẽ theo hướng nào?”. Tuổi Trẻ Online. Truy cập 8 tháng 2 năm 2018.
  47. ^ “Xi Jinping has nurtured an ugly form of Chinese nationalism”. The Economist. ISSN 0013-0613. Lưu trữ bản gốc ngày 11 tháng 8 năm 2022. Truy cập ngày 11 tháng 8 năm 2022.
  48. ^ Meng, Angela (6 tháng 9 năm 2014). “Xi Jinping rules out Western-style political reform for China”. South China Morning Post. Lưu trữ bản gốc ngày 18 tháng 8 năm 2018. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  49. ^ Buckley, Chris (26 tháng 2 năm 2018). “Xi Jinping Thought Explained: A New Ideology for a New Era”. The New York Times (bằng tiếng Anh). ISSN 0362-4331. Lưu trữ bản gốc ngày 31 tháng 10 năm 2022. Truy cập ngày 21 tháng 8 năm 2022.
  50. ^ Lỗi chú thích: Thẻ <ref> sai; không có nội dung trong thẻ ref có tên :12aa
  51. ^ Barrass, Gordon; Inkster, Nigel (2 tháng 1 năm 2018). “Xi Jinping: The Strategist Behind the Dream”. Survival. 60 (1): 41–68. doi:10.1080/00396338.2018.1427363. ISSN 0039-6338. S2CID 158856300. Lưu trữ bản gốc 7 tháng 11 năm 2023. Truy cập 29 tháng 8 năm 2022.
  52. ^ a b Zhao, Suisheng (2023). The Dragon Roars Back: Transformational Leaders and Dynamics of Chinese Foreign Policy. Stanford, California: Stanford University Press. tr. 86. doi:10.1515/9781503634152. ISBN 978-1-5036-3088-8. OCLC 1331741429.
  53. ^ “Xi's Vow of World Dominance by 2049 Sends Chill Through Markets”. Bloomberg News. 26 tháng 10 năm 2022. Lưu trữ bản gốc 18 tháng 11 năm 2022. Truy cập 14 tháng 3 năm 2023.
  54. ^ Hu, Weixing (2 tháng 1 năm 2019). “Xi Jinping's 'Major Country Diplomacy': The Role of Leadership in Foreign Policy Transformation”. Journal of Contemporary China. 28 (115): 1–14. doi:10.1080/10670564.2018.1497904. ISSN 1067-0564. S2CID 158345991. Lưu trữ bản gốc ngày 7 tháng 11 năm 2023. Truy cập ngày 29 tháng 8 năm 2022.
  55. ^ Auto, Hermes (5 tháng 4 năm 2021). “China's 'wolf warrior' diplomats back to howl at Xinjiang critics”. The Straits Times (bằng tiếng Anh). Lưu trữ bản gốc ngày 11 tháng 8 năm 2022. Truy cập ngày 11 tháng 8 năm 2022.
  56. ^ “Only connect”. The Economist. 4 tháng 10 năm 2013. ISSN 0013-0613. Truy cập ngày 4 tháng 1 năm 2023.
  57. ^ a b Wong, Sue-Lin (16 tháng 1 năm 2016). “China launches new AIIB development bank as power balance shifts”. Reuters (bằng tiếng Anh). Truy cập ngày 4 tháng 1 năm 2023.
  58. ^ “To show that it can follow global rules, China built its own multilateral institution”. The Economist. 10 tháng 10 năm 2022. ISSN 0013-0613. Truy cập ngày 4 tháng 1 năm 2023.
  59. ^ “Australia and China seal major free trade deal”. BBC News. 17 tháng 11 năm 2014. Truy cập 14 tháng 3 năm 2023.
  60. ^ a b c d e f g Wang, Mingyang (ngày 22 tháng 11 năm 2016). “How many honors has President Xi Jinping received?”. CGTN. Lưu trữ bản gốc ngày 5 tháng 9 năm 2019. Truy cập ngày 5 tháng 9 năm 2019.
  61. ^ Bradsher, Keith; Swanson, Ana (15 tháng 11 năm 2020). “China-Led Trade Pact Is Signed, in Challenge to U.S.”. The New York Times (bằng tiếng Anh). ISSN 0362-4331. Truy cập ngày 14 tháng 3 năm 2023.
  62. ^ CK, Tan (5 tháng 11 năm 2021). “Xi says open to discussion on state-owned companies in CPTPP talks”. Nikkei Asia. Truy cập 14 tháng 3 năm 2023.
  63. ^ Garlick, Jeremy (2024). Advantage China: Agent of Change in an Era of Global Disruption. Bloomsbury Academic. ISBN 978-1-350-25231-8.
  64. ^ a b Thái An (tổng hợp) (18 tháng 10 năm 2010). “Ông Tập Cận Bình làm Phó Chủ tịch Quân ủy Trung Quốc”. Báo VietNamNet. Truy cập ngày 19 tháng 10 năm 2010.
  65. ^ a b c Mỹ Hòa (tổng hợp) (20 tháng 10 năm 2010). “Bản sao đã lưu trữ”. TUANVIETNAM.NET. 20 tháng 10 năm 2010-tap-can-binh-vi-thai-tu-giau-minh- Bản gốc Kiểm tra giá trị |url= (trợ giúp) lưu trữ ngày 3 tháng 9 năm 2013. Truy cập ngày 20 tháng 10 năm 2010. Đã định rõ hơn một tham số trong |tên bài=|title= (trợ giúp)
  66. ^ "Xi Jinping and the Chinese Dream," The Economist ngày 4 tháng 5 năm 2013, p 11 (editorial)
  67. ^ Yang Yi, "Youth urged to contribute to realization of 'Chinese dream'", Xinhuanet English.news.cn 2013-05-04
  68. ^ Shi, Yuzhi (ngày 20 tháng 5 năm 2013). “中国梦区别于美国梦的七大特征” [Seven reasons why the Chinese Dream is different from the American Dream]. Qiushi (bằng tiếng Trung). Central Party School/Central Committee of the Communist Party of China. Bản gốc lưu trữ ngày 20 tháng 5 năm 2013. Truy cập ngày 9 tháng 6 năm 2013.
  69. ^ “Ai là anh hùng trong lòng Tổng Bí thư Tập Cận Bình?”. vietnamese.cri.cn.
  70. ^ Hàn Phi Tử, Nhà xuất bản văn học, tr55, 2001
  71. ^ Liu, Xiaodong; Chen, Yu (ngày 18 tháng 9 năm 2017). 中共中央政治局召开会议 研究拟提请党的十八届七中全会讨论的文件-新华网 [The Political Bureau of the CPC Central Committee Convened to Study the Documents to be Submitted to the Seventh Plenary Session of the 18th CPC Central Committee]. Xinhua News Agency (bằng tiếng Trung). Lưu trữ bản gốc ngày 11 tháng 10 năm 2017. Truy cập ngày 4 tháng 10 năm 2017.
  72. ^ Rudolph, Josh (ngày 19 tháng 9 năm 2017). “CCP Constitution Amendment May Signal Xi's Power - China Digital Times (CDT)”. China Digital Times (CDT). Lưu trữ bản gốc ngày 3 tháng 10 năm 2017. Truy cập ngày 4 tháng 10 năm 2017.
  73. ^ a b Zhang, Ling (ngày 18 tháng 10 năm 2017). “CPC creates Xi Jinping Thought on Socialism with Chinese Characteristics for a New Era”. Xinhua News Agency. Lưu trữ bản gốc ngày 18 tháng 10 năm 2017. Truy cập ngày 19 tháng 10 năm 2017.
  74. ^ Lỗi chú thích: Thẻ <ref> sai; không có nội dung trong thẻ ref có tên PhillipsGuardian2
  75. ^ An, Baijie (ngày 24 tháng 10 năm 2017). “Xi Jinping Thought approved for Party Constitution”. China Daily. Lưu trữ bản gốc ngày 14 tháng 10 năm 2019. Truy cập ngày 12 tháng 9 năm 2019.
  76. ^ Yang, Yi (ngày 7 tháng 11 năm 2017). “Second volume of Xi's book on governance published”. Xinhua News Agency. Lưu trữ bản gốc ngày 6 tháng 12 năm 2017. Truy cập ngày 6 tháng 12 năm 2017.
  77. ^ Huang, Zheping (ngày 14 tháng 2 năm 2019). “China's most popular app is a propaganda tool teaching Xi Jinping Thought”. South China Morning Post. Lưu trữ bản gốc ngày 20 tháng 9 năm 2019. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  78. ^ a b Bland, Ben (ngày 2 tháng 9 năm 2018). “Greater Bay Area: Xi Jinping's other grand plan”. Financial Times. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2020.
  79. ^ Yu, Verna (ngày 5 tháng 11 năm 2019). “China signals desire to bring Hong Kong under tighter control”. The Guardian. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2020.
  80. ^ Sin, Noah; Kwok, Donny (ngày 16 tháng 12 năm 2019). “China's Xi vows support for Hong Kong leader during 'most difficult' time”. Reuters. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2020.
  81. ^ Zhou, Laura (ngày 14 tháng 11 năm 2019). “Xi Jinping again backs Hong Kong police use of force in stopping unrest”. South China Morning Post. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2020.
  82. ^ “China's Xi warns of 'foreign forces' at Macao anniversary”. Deutsche Welle. ngày 20 tháng 12 năm 2019. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2020.
  83. ^ Siu, Phila; Cheung, Gary (ngày 19 tháng 12 năm 2019). “Xi Jinping seen as indirectly lecturing Hong Kong as he tells Macau residents to make 'positive voices' heard and resolve problems with rationality”. South China Morning Post. Truy cập ngày 11 tháng 1 năm 2020.
  84. ^ Perlez, Jane; Ramzy, Austin (ngày 4 tháng 11 năm 2015). “China, Taiwan and a Meeting After 66 Years”. The New York Times. Lưu trữ bản gốc ngày 3 tháng 9 năm 2017. Truy cập ngày 1 tháng 11 năm 2017.
  85. ^ “One-minute handshake marks historic meeting between Xi Jinping and Ma Ying-jeou”. The Straits Times. ngày 7 tháng 11 năm 2015. Lưu trữ bản gốc ngày 5 tháng 9 năm 2019. Truy cập ngày 5 tháng 9 năm 2019.
  86. ^ a b Bush, Richard C. (ngày 19 tháng 10 năm 2017). “What Xi Jinping said about Taiwan at the 19th Party Congress”. Brookings Institution. Lưu trữ bản gốc ngày 8 tháng 7 năm 2018. Truy cập ngày 8 tháng 7 năm 2018.
  87. ^ Wen, Philip; Qiu, Stella (ngày 20 tháng 3 năm 2018). “Xi Jinping warns Taiwan it will face 'punishment of history' for separatism”. The Australian Financial Review. Lưu trữ bản gốc ngày 8 tháng 7 năm 2018. Truy cập ngày 8 tháng 7 năm 2018.
  88. ^ Kuo, Lily (ngày 2 tháng 1 năm 2019). 'All necessary means': Xi Jinping reserves right to use force against Taiwan”. The Guardian. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 8 năm 2019. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  89. ^ Griffiths, James (ngày 2 tháng 1 năm 2019). “Xi warns Taiwan independence is 'a dead end'. CNN. Lưu trữ bản gốc ngày 3 tháng 10 năm 2019. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  90. ^ Lee, Yimou (ngày 2 tháng 1 năm 2019). “Taiwan president defiant after China calls for reunification”. Reuters. Lưu trữ bản gốc ngày 29 tháng 9 năm 2019. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  91. ^ “Bố vợ cũ của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình qua đời”. Báo Lao động. 4 tháng 1 năm 2019. Truy cập ngày 13 tháng 2 năm 2019.
  92. ^ “Cuộc hôn nhân "đáng ngưỡng mộ" của nhà lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình”. Báo Infonet. 2 tháng 9 năm 2017. Truy cập ngày 13 tháng 2 năm 2019.
  93. ^ Hà Khoa (Tổng hợp) (20 tháng 10 năm 2010). “Bản sao đã lưu trữ”. Báo điện tử Dân trí. Lưu trữ bản gốc ngày 19 tháng 11 năm 2012. Truy cập ngày 21 tháng 10 năm 2010. Đã định rõ hơn một tham số trong |tên bài=|title= (trợ giúp)Quản lý CS1: bot: trạng thái URL ban đầu không rõ (liên kết)
  94. ^ 29 tháng 6 năm 2012/xi-jinping-millionaire-relations-reveal-fortunes-of-elite.html “Xi Jinping Millionaire Relations Reveal Fortunes of Elite” Kiểm tra giá trị |url= (trợ giúp). Bloomberg. ngày 29 tháng 6 năm 2012.
  95. ^ Benedikt Voigt: China: Die korrupte Kaste der Staatsfunktionäre. In: Der Tagesspiegel, Online-Archiv 15. September 2012. Abgerufen am 23. Oktober 2013.
  96. ^ Xi Jinping - Chinas neuer starker Mann. In: Tagesschau (ARD), 8. November 2012. Abgerufen am 23. Oktober 2013
  97. ^ Forsythe, Michael (ngày 17 tháng 6 năm 2012). “As China's Leader Fights Graft, His Relatives Shed Assets”. New York Times. Truy cập ngày 16 tháng 7 năm 2014.
  98. ^ “Gen trội và gen lặn của "người Trung Quốc". giaoduc.net. ngày 15 tháng 6 năm 2014. Truy cập ngày 15 tháng 6 năm 2014.
  99. ^ “Chiếc mặt nạ "trỗi dậy hòa bình" đã rơi”. Tuổi trẻ. ngày 31 tháng 5 năm 2014. Truy cập ngày 15 tháng 6 năm 2014.
  100. ^ Sang Singapore, ông Tập Cận Bình: 'Các đảo ở Biển Đông là của Trung Quốc từ thời cổ đại', thanhnien, 7.11.2015
  101. ^ “Xi Jinping Meets with International Olympic Committee President Thomas Bach and Receives the Olympic Order in Gold”. Consulate-General of the People's Republic of China in San Francisco. ngày 23 tháng 11 năm 2013. Lưu trữ bản gốc ngày 4 tháng 3 năm 2016. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  102. ^ “Chinese president receives Order of Republic of Serbia”. B92. ngày 18 tháng 6 năm 2016. Lưu trữ bản gốc ngày 16 tháng 6 năm 2019. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  103. ^ “Lukashenko awards Order for Strengthening Peace and Friendship to Xi Jinping”. Belarusian Telegraph Agency. ngày 9 tháng 9 năm 2016. Lưu trữ bản gốc ngày 12 tháng 6 năm 2018. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  104. ^ “PM Modi conferred 'Grand Collar of the State of Palestine”. The Times of India (bằng tiếng Anh). ngày 10 tháng 2 năm 2018. Lưu trữ bản gốc ngày 14 tháng 6 năm 2018. Truy cập ngày 18 tháng 8 năm 2019.
  105. ^ “Presenting the Order of St Andrew the Apostle to President of China Xi Jinping”. The Kremlin. ngày 4 tháng 7 năm 2017. Lưu trữ bản gốc ngày 11 tháng 8 năm 2019. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  106. ^ Dennehy, John (ngày 20 tháng 7 năm 2018). “China visit: UAE leadership strikes strategic deals with Xi Jinping”. The National. Lưu trữ bản gốc ngày 22 tháng 7 năm 2018. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2018.
  107. ^ “President Xi awarded Argentina's highest decoration”. CGTN. ngày 3 tháng 12 năm 2018. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  108. ^ An, Baijie; Cao, Desheng (ngày 14 tháng 6 năm 2019). “Xi honored for building Kyrgyz ties”. China Daily. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2019.
  109. ^ Си Цзиньпин награждён высшим орденом Таджикистана [Xi Jinping awarded the highest order of Tajikistan]. NEWSru (bằng tiếng Nga). ngày 15 tháng 6 năm 2019. Lưu trữ bản gốc ngày 5 tháng 9 năm 2019. Truy cập ngày 5 tháng 9 năm 2019.

Liên kết ngoài[sửa | sửa mã nguồn]

Tiền nhiệm:
Hồ Cẩm Đào
Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc
2012
Kế nhiệm:
đương nhiệm

Bản mẫu:Tập Cận Bình

Wiki - Keonhacai copa chuyên cung cấp kiến thức thể thao, keonhacai tỷ lệ kèo, bóng đá, khoa học, kiến thức hằng ngày được chúng tôi cập nhật mỗi ngày mà bạn có thể tìm kiếm tại đây có nguồn bài viết: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%ADp_C%E1%BA%ADn_B%C3%ACnh